Bài viết tuần này hoàn toàn là một sự ngẫu nhiên, cảm hứng nhất thời. Mình phải ghi ngay lại trên blog, vì sợ sau lúc muốn lại chẳng có được những quan sát nhiều xúc cảm thế này.
Một năm hai năm trở lại đây, từ khi không giết chết nhiều cây, nhiều hoa như trước nữa, mình lại rất thích trồng cây trong nhà. Cũng như nướng bánh, không phải cứ mua cây về để đấy nó sống tốt đâu, mình cũng cần lắm kiến thức tưới cây, nhu cầu ánh sáng, tỉa cành cắt lá, nhân giống nó lên. Thế là mình mày mò học, rồi chăm sóc, tỉ mẩn hệt như chăm ..mèo! Thế mà nhiều cây bền bỉ lắm cơ, nó sống được mấy mùa quýt rồi, vì mình chăm đúng cách, dù rằng hướng nắng và độ ẩm trong nhà không thực sự tốt.
Anh biết vậy, nên đi sự kiện về hay mang cho mình cây người ta mua trang trí, hết sự kiện sẽ lại vứt đi. Cây thường rất xịn rất đẹp nhé, vứt đi anh thấy uổng, nên mang về để mình chăm. Mình vui chứ, thi thoảng được cây to đẹp, lại chẳng mất đồng nào. Tháng trước, anh mang về hai cây bạc hà. Đúng lúc mình tặc lưỡi muốn rinh một em về trồng cho tử tế, thích uống cocktails hoặc Hugo, Aperitif cũng tiện. Nấu ăn, làm bún trộn có vài lá bạc hà thơm thơm lại càng thích.
Sau khi phút thích thú đầu tiên qua đi với hai bạc hà xum xuê, mình bỗng phát hiện ra ngay vấn đề đầu tiên: Nó không có chậu ươm (nursery pot hoặc Untertopf) mà được trồng thẳng vào chậu trang trí luôn! Với mình, mình khá lo đấy. Vì chậu lớn, chậu trang trí không có lỗ thoát nước, rất dễ úng rễ hư cây. Thêm nữa khi đất lèn chặt quá, rễ cây không thoáng khí, cũng dễ chết luôn.
Nhưng điều mình hơi sợ, là nhà không có nắng mấy. Bạc hà có vẻ như cần nắng để tiếp tục xum xê, xanh mướt và rẽ cành. Ngày qua ngày, mình đều cố về nhà sớm chút, tranh thủ trời còn hửng nắng, mình kéo hai chậu cây ra phía của ban công cho nó hưởng tí ánh nắng ít ỏi khúc giao mùa. Những hôm đi cả ngày, mình cũng dặn anh thế, vì mình không thích nhìn cây chết nữa. Thế thì chẳng thà đừng có cây, nhỉ!
Ngày qua ngày, mọi sự đúng y như mình sợ. Những chiếc lá gần gốc héo dần. Những cặp lá trên ngọn èo uột, mọc trên cùng một cành mà cứ thế cách nhau rất xa. Vì chúng thiếu nắng, vì chúng phải vươn rất rất xa mới chạm được nguồn ánh sáng vốn đã chẳng mấy dồi dào. Mình buồn lắm, mình kể với anh, mình tặc lưỡi xót xa mỗi khi nhìn chúng nó lúc nấu ăn cùng với anh. Anh chỉ nhìn lướt qua, buông thõng một câu: ” Ơ, anh thấy nó vẫn xanh tốt mà? Em lo gì!”. Mình chưng hửng, nhưng cũng chẳng nói gì. Vì mình biết, anh không quan tâm cây cỏ đến thế. Anh mang về, mình vui, và sự bận tâm của anh về hai cây bạc hà dừng lại ở đó.
Hôm nay nhìn lại, sau một tuần đầy bão tố, hai cây bạc hà lúc đầu tươi tốt bao nhiêu, giờ héo úa bấy nhiêu … Nguồn sống của nó như bị rút cạn. Chúng nó chưa chết, nhưng cũng không thể gọi là sống. Cũng một phần mình không tưới nữa; không có mình cũng chẳng còn ai kéo chúng nó ra đón nắng. Chúng nó đứng đó, khô héo, đợi chờ mấy mươi hôm nữa sẽ bị vứt đi ….
Mình buồn lắm. Mình nhận ra, những ngày đầu tiên, mình đã đúng. Mình đã cảm nhận được sự không ổn. Mình đã cố gắng hết sức trong khả năng của mình để chăm bẵm cho cây. Duy chỉ có điều mình quên mất: những ngày, những lúc mình chẳng ở đây, chẳng chăm được, chúng nó đã không có được sự quan tâm nó cần để tồn tại. Mình cũng không trách anh được. Anh chẳng yêu cây yêu cỏ đến thế. Với anh, nếu sống được thì tốt, chết đi thì khi nào vướng mắt quá, anh sẽ cho chúng vào sọt rác. Chẳng qua mình nhạy bén, mình đã biết chúng không ổn từ nhiều ngày trước kia … nhưng mình đã chẳng làm gì đáng kể, để cứu chúng nó.
Thời gian qua đi là không thể lấy lại được. Mình ước mình đã có thể làm khác đi, nhưng anh thì không. Suy cho cùng, mối bận tâm của chúng mình rất khác xa nhau. Bây giờ, nhìn lại, chuyện tình cảm của tụi mình cũng không khác thế là bao. Mình đã thấy sự khác biệt, chông chênh, thử thách. Mình đã dung hòa mọi yếu tố mình có thể. Đáng tiếc, khi một người cố gắng, mà người kia buông xuôi từ lâu, cái cây tình yêu cũng không thể đơm hoa kết trái. Chỉ tiếc, hai người đều buông bỏ ở những thời điểm khác nhau, mà không ai cho ai hay. Để đến kết cục bây giờ, chỉ có thể cảm ơn nhau vì đoạn đường đã qua, và bước tiếp mà không có nhau.
Cảm ơn 6 năm thanh xuân. Cảm ơn chương cũ của cuộc đời đã đến hồi kết. Xin gửi lời biết ơn đến quá khứ và một chiếc ôm thật chặt đến Bảo Bảo ở thì tương lai. Mạnh mẽ lên em, em sẽ làm được!