
Với một năm 2024 quá nhiều biến động và đổi thay, một sớm thức dậy mình nhận ra, mỗi ngày thực sự là một món quà. Mình đã học được rất nhiều điều, mà phần lớn trong số đó mình phải trả bằng mức thuế khá đắt: Tổn thương – pain tax. Những ngày rất vui dạy mình biết trân trọng cuộc sống, biết ơn những người bạn cùng mình đồng hành năm tháng tuổi trẻ. Những buổi sáng hoang hoải cô đơn dạy mình nhẫn nại, yêu thương bản thân mình hơn nữa. Những người rời đi dạy mình học cách chọn lọc và buông bỏ. Những người ở lại dạy mình học cách dành thời gian và sự nhiệt tình đúng nơi đúng lúc.
Mấy tháng nữa mình sẽ sang tuổi 28. Rồi cũng không mấy chốc mà mình sẽ 30. Trước năm mình 30 chắc mình sẽ rất muốn nhìn lại, rất muốn có một nơi ghi lại hành trình đầy màu sắc này. Thế nên trong năm 2025, mình quyết định dù ngắn dù dài, dù vui dù buồn, mình sẽ duy trì thói quen viết và chia sẻ mỗi tuần ở blog cá nhân. Những chuyện nhỏ to, những điều mình học được, những trải nghiệm mới, những quyển sách, podcast và videos mình yêu thích mà rất có thể cũng sẽ trở thành nguồn cảm hứng cho độc giả ghé blog.
Mở bát cho tuần đầu tiên, là ba bài học về chữa lành, về yêu thương bản thân mình học được trong năm qua.
1. Chữa lành không cần đến sự xa xỉ
Ti tỉ hình ảnh hào nhoáng về chữa lành trên mạng xã hội hiện giờ khiến chúng mình đôi khi lầm tưởng, chữa lành thật xa xỉ. Là những chuyến đi chơi xa, những bữa ăn và ly cocktails đầy màu sắc, những giờ thư giãn trong spa sang trọng. Thực ra không phải thế. Đi qua những ngày tâm hồn đầy tổn thương, mình nhận ra chữa lành hoàn toàn bắt đầu với 0đ. Khi không đủ sức và tâm trạng kéo bản thân qua một ngày dài, hãy bắt đầu thật đơn giản. Đứng lên, mang giày vào và đi dạo một, hoặc nhiều vòng quanh khu phố bạn sống. Hít thở những hơi thật sâu, không nghĩ gì cả và chỉ để ánh nắng ôm lấy bạn. Hãy đi tắm và tự nhủ, chỉ năm – mười phút thôi, chỉ để xem mình sẽ cảm thấy như thế nào sau đó. Hãy viết xuống journals, dù đôi khi chỉ một dòng vỏn vẹn “Hôm nay mình mệt. Mình chẳng biết tại sao. Nhưng ở đâu đó trong thì tương lai, mình sẽ ổn”. Hãy pha cho mình một tách trà / tách cà phê, và tự nhủ khi uống, mình sẽ để cảm xúc, suy nghĩ lộn xộn lắng lại. Quan sát thôi, như nhà khoa học cần mẫn ý, và không đánh giá, không đưa ra bất kỳ kết luận nào.
2. Yêu thương bản thân không phải là nuông chiều chính mình
.. mà là sẵn sàng làm những thứ ngay lúc đấy bạn không hẳn muốn làm, nhưng bạn biết điều đó sẽ đưa bạn đến gần mục tiêu của mình hơn. Tác giả Mark Manson trong quyển “Nghệ thuật bá đạo của việc không quan tâm” cho rằng, bản chất của cuộc sống là, là lựa chọn sự đau khổ / niềm đau của bạn một cách sáng suốt. Tất nhiên ai mà chẳng ước có được những thứ tốt đẹp, khiến bạn hạnh phúc: một sự nghiệp thăng tiến, một tình yêu viên mãn, một sức khoẻ bền bỉ, vòng tròn bạn bè thân tín,…v.v.. Nhưng câu hỏi thú vị hơn mà mọi người nên đặt ra, là bạn sẽ sẵn sàng chịu những khổ đau nào, để đạt được những mục tiêu đó? Bạn muốn khoẻ mạnh hơn? Bạn sẵn sàng mang giày vào và chạy mỗi sáng chứ? Bạn sẵn sàng đứng 30 phút trong bếp để nấu một bữa ngon lành khoẻ mạnh, hay lựa chọn thứ dễ dàng hơn là KFC và McDonald’s? Bạn muốn có nhiều bạn bè hơn, muốn có những mối quan hệ chia sẻ sâu sắc, bền vững. Bạn có sẵn sàng kéo mình ra khỏi nhà để đi đến buổi event, họp mặt, để small talk với người lạ mà bạn luôn không quá thoải mái? Vì bạn hướng nội? Bạn muốn mình học giỏi hơn, viết hay hơn, thuyết trình lôi cuốn hơn. Bạn có sẵn sàng nhận chỉ trích, phê bình khách quan đôi khi chẳng dễ nuốt nhưng bạn biết họ đúng?
Làm những điều này, thực sự không dễ dàng. Nhưng mình đã thử, đầy sợ hãi khi mới bắt đầu. Và ngạc nhiên thay, khi vùng an toàn của mình dần dần ở lại phía sau lưng, những thứ đẹp đẽ hơn bắt đầu xuất hiện: Sự trưởng thành và nhiều trải nghiệm nhiều màu sắc quý giá.
3. Hành trình chữa lành tổn thương là không tuyến tính
Dù rằng sẽ tuyệt biết bao nhiêu nhỉ, khi mà mỗi ngày cố gắng vượt qua tổn thương và cô đơn, bọn mình đều luôn nhích thêm một xíu về phía trước. Thế nhưng, hoàn toàn bình thường nếu có những ngày ta cảm thấy mình như trở về vạch số 0. Có những ngày mình ngỡ đã hoàn toàn lành lặn, thế mà ngay hôm sau vẫn thấy nỗi buồn như muốn nhận chìm. Và đó là khi mình bắt đầu quen với việc quan sát chính mình, và lên danh sách. Những lúc đang vui, yêu đời và tích cực mình lại càng dành ra 5 phút viết lại những việc nhỏ mình đã tận hưởng. Đôi khi, là đọc vài ba trang sách. Lắm lúc chỉ đơn giản là bữa ăn ngon hay vừa về từ buổi đi dạo. Có lúc, là một chốc chắc làm gì, đứng cạnh cửa sổ nhìn mưa. Hãy chuẩn bị cho những lúc tinh thần down nhất, bạn luôn có sẵn một list những liều thuốc xoa dịu tâm hồn. Hãy dịu dàng với chính mình, hãy nhẫn nại và ghi nhớ, ngay cả khi chả có vẻ gì là đang tiến lên, mỗi 0,01% nỗ lực chữa lành bản thân, ta đã hiểu biết hơn ta của những ngày cũ. Mỗi vết thương, mỗi cá tính cần một thời gian khác nhau để kéo da non. Đơn vị nhỏ nhất của nỗ lực, là một hơi thở. Hãy dùng bấy nhiêu thời gian chúng mình cần để chữa lành, nhưng quan trọng là mỗi ngày, hãy bỏ một chiếc phiếu nhỏ, bằng những quyết định bé xíu nhưng kiên định để khiến bạn gần phiên bản bạn mơ ước hơn một chút.
Đây có lẽ lần đầu tiên mình ngồi viết một mạch trơn tru được như thế này. Một khởi đầu không tệ há! Hy vọng gặp lại bạn đọc ở chiếc newsletter tuần tới. Mình không biết hành trình này sẽ dẫn mình đến đâu, nhưng mình tin là nó đáng được bắt đầu.
Liebste Grüße aus München,
Bảo Bối